Nhà thơ Nguyễn Tuyết Hạnh: Ký ức về Mẹ
Người mẹ luôn là hình tượng vĩ đại trong trái tim của mỗi người con, dù có miêu tả dưới góc độ nào thì sau cùng trong mỗi bài thơ của Tuyết Hạnh là hình ảnh một người mẹ lam lũ, luôn vì con cái mà hy sinh cả bản thân mình.
(CLO) Người mẹ luôn là hình tượng vĩ đại trong trái tim của mỗi người con, dù có miêu tả dưới góc độ nào thì sau cùng trong mỗi bài thơ của Tuyết Hạnh là hình ảnh một người mẹ lam lũ, luôn vì con cái mà hy sinh cả bản thân mình.
Tình mẹ tràn đầy, trinh trắng như mặt nước hồ thu buổi sớm mà vẫn chân chất, mộc mạc, gần gũi tinh tươm tựa trang giấy học trò. Có lẽ khi con người còn chưa biết mặt chữ thì tình mẫu tử đã thể hiện đủ đầy, lung linh như ánh trăng rằm trong những câu ca dân gian, xưa nay trên tất cả các phương tiện trao đổi thông tin, nghệ thuật, hình ảnh người mẹ lại càng được tôn vinh hơn, nhưng chắc vẫn chưa bao giờ đủ để nói lên sự hy sinh và tình yêu người mẹ dành cho con.
Người mẹ của Nguyễn Tuyết Hạnh là người phụ nữ mạnh mẽ, mẹ luôn sống vì tôi. Tuy cuộc sống vất vả nhưng mẹ sống rất lạc quan, yêu đời. Với Khuôn mặt phúc hậu, hiền từ. Mẹ luôn dạy bảo tôi những điều tốt nhất. Mẹ động viên tôi những khi tôi buồn, tôi thất bại. Mẹ luôn lo lắng, mang những điều tốt đẹp đến cho tôi.
Một mùa đông nữa lại qua Lòng con nhớ Mẹ xót xa quá chừng Nhìn làn hương khói rưng rưng Nhớ vòng tay mẹ ấm lưng thuở nào.
Mẹ dạy tôi rất nhiều điều “Phải sống trung thực, ngay thẳng. Phải biết ơn nhưng không được nhớ oán. Phải biết tha thứ yêu thương người khác. Nhất định chị em phải đoàn kết với nhau mà sống, đừng để mọi người chê cười . Đó là tất cả những gì mẹ để lại cho tôi trước lúc ra đi. Lúc đó, tôi chẳng hiểu gì cả, tôi sống vô tư vì có mẹ. Nhưng giờ đây con mới biết những lời nói đó là tài sản quý giá nhất mà mẹ đã dành cho con. Con nhớ me nhiều lắm, nhất định con sẽ làm theo những gì mẹ dạy.
Nhớ tiếng Mẹ nói ngọt ngào Bao nhân đức Mẹ vun vào cho con Công Cha nghĩa Mẹ tựa non Nén tâm hương thắp chúng con dâng Người.
Mẹ tôi đã vượt qua khó khăn để sống và tôi cũng sẽ thế. Mẹ luôn là một vầng ánh sáng soi dẫn đường tôi. Những nụ cười của mẹ sao nó cứ hiện mãi trong đầu tôi cả lúc mẹ ra đi nữa. Giờ tôi muốn được nắm tay mẹ, muốn được ngồi vào mẹ nhưng tôi không thể! Mẹ tôi rất thương yêu tôi, mẹ đã hi sinh cuộc đời mình để tôi được sống tốt hơn. Ngày ấy, lúc mẹ đau đớn giữa đêm khuya, thấy mẹ đau tôi chẳng biết làm gì mà chỉ biết khóc.
Cầu mong nơi ấy Mẹ cười Tàn hương rụng xuống lòng rười rượi thương Lạy giời phật ở mười phương Tâm vô lượng sáng con đường Mẹ đi.
Mẹ nắm tay tôi và cười trong những giọt nước mắt “Mẹ không sao đâu con. Thế là tôi đã ngủ thiếp đi, sao tôi lại khờ dại đến ngu ngốc thế chứ? Tôi hiểu mẹ yêu tôi nhường nào và tôi cũng vậy. Tuy giờ không có mẹ bên cạnh nhưng mẹ vẫn sống trong tâm trí tôi. Tôi sẽ sống thật tốt để mẹ được vui lòng, giờ tôi chỉ có thể làm được thế thôi.
Khó khăn vất vả xuân thì Đến khi thư thả Mẹ đi về giời Xin Mẹ nhẹ bước thảnh thơi Tình Mẹ như biển trọn đời trong con.
Mẹ tôi là người thế đó, tôi chỉ có thể nói là mẹ tôi rất tuyệt. Mẹ là người tôi yêu quý nhất trên đời và dù me đi xa nhưng mẹ vẫn như còn đó đứng bên cạnh tôi. Giá như, tôi được sống với mẹ dù chỉ là một ngày. tôi sẽ chăm sóc cho mẹ, việc mà tôi chưa từng làm, tôi sẽ làm mẹ vui, không làm mẹ phải khóc. Và điều tôi muốn nói với mẹ là “Mẹ ơi! Con yêu mẹ rất nhiều, con rất muốn được sống và lo cho mẹ. Mẹ ơi! Con rất muốn”.
Cuối bài viết, tác giả xin gửi tới Nguyễn Tuyết Hạnh với hai câu được xây dựng trên thực tế của cuộc sống.
“Người ta đúc mẹ bằng vàng
Con đúc tượng mẹ trong lòng riêng con”
Hỡi những ai còn mẹ thì đừng làm mẹ mình phải khóc, dù chỉ là một lần!”
Đắc Nguyên