Phùng Hiệu
CLO - Tác giả trẻ Vân Phi tên thật là Nguyễn Văn Phi sinh năm 1990 tại An Nhơn - Bình Định, tốt nghiệp ngành Ngữ văn Trường Đại học Quy Nhơn năm 2013. Hiện anh đang sống và làm việc tại thành phố Quy Nhơn. Sáng tác từ những năm phổ thông, có tác phẩm đăng một số báo, tạp chí trung ương và địa phương, in chung trong một số tuyển tập thơ văn khác.
[caption id="attachment_43870" align="aligncenter" width="300"]
Tác giả trẻ Vân Phi[/caption]
Chuyên mục NT – ST báo điện tử Congluan.vn trân trọng giới thiệu chùm thơ anh vừa gửi đến
Ngồi nghe gió tạc phù điêu thôi em, tình rũ mù khơi ngày mưa trắng những góc trời cô liêu ta về tựa mảng sóng chiều ngồi nghe gió tạc phù điêu phận mình...
Bản phác thảo thời gian Tháng bảy, ai bắc cầu cho đôi uyên ương hò hẹn cơn nắng ho khan xám vàng đọt lá mẹ gánh con nước chiều tưới mầm hạ nương ngô... Tháng bảy, tôi tìm gì từ những hàng cau khô gió thốc cay xè đôi mắt đôi bàn tay vuốt mềm khuôn mặt búp sen trên đỉnh tháp Chàm vỡ nắng mê miên Tháng bảy, phủ dụ bước chân ta như đi hoang vào nghìn năm cổ tích xa ngái trăm miền áp tai vào thớ gạch nghe tự trong lòng đất thủ thỉ câu chuyện tình của chàng Chế Mân si cuồng và nàng công chúa Huyền Trân… Tháng bảy sông xanh tưới mát hồn trần bốn nghìn năm thăng trầm thế cuộc ta nhặt những mảnh vỡ của thời gian từ muôn kiếp trước trái tim vẫn bổi hổi lạ kì trước điệu múa Chaligia... Ai đã trải mầm sống vào đất từ những hạt phù sa dọc miền sông Côn tự thượng nguồn về nghìn trùng sóng vỗ ta vẽ một giọt mưa rơi nghiêng vào nhớ phác họa cuộc trần ai… ta nhìn lại ta những tháng năm dài rêu hoang cuộc tình như thành phế tích ta biết tìm gì giữa biển đêm cô mịch bụi gió sương phai… Cánh hải âu tung trời vẽ một vầng trăng đã khuyết lẻ những mùa vui em xa tôi… bình minh nhòe con sóng, hoàng hôn về trên cát ru một khúc tình côi. Còn đâu những mùa vàng nghịch ánh chiều rơi? mây giăng chùng mắt lệ khóc cho đời phù du…
Thương em câu hò giã gạo Thương em từ độ mưa rào Từ đêm thóc vỡ Từ câu hát trầm Từ mầm hạ trắng dòng sông Từ thân mạ nõn giữa đồng gió reo Tựa lưng nghe gõ nhịp chèo Từ đêm …vọng những gieo neo cội nguồn Câu hò giã gạo đêm nương Vầng trăng bạt gió giũ hương mái đầu “Dời chân biết nói gì nhau Qua xin trao bậu túi trầu làm tin” (*) Mai sau gõ lại nhịp tình Nhịp ba, bốn, nhịp chúng mình…biết thương.. (*) : một câu hò dân gian còn lưu truyền của người dân Ninh Hòa, Khánh Hòa.
Mộng du sợi buồn vừa mới hong khô vẫn chưa cạn giọt mơ hồ trong tôi gió kia phơi trắng nắng đồi hồn kia bơi lạc giữa trời chơ vơ ai vừa cởi trói giấc mơ để ta vùng vẫy bên bờ mộng du...